ChiridoYumichirin

Giới thiệu bản thân một chút (´ • ω • `)

Họ và tên: khom cần biccc :>

Tủi: 2k11 nheee:>

Giới tính: nữ (nhiều người hỉu nhầm tui là nam qaaa:<<)

Sở thick: nghe nhạc, đọc truyện,...

Ngoài ra thì tui còn biết chơi guitar nữa đó nha:> (nhưng mà mới tập chơi thoi chứ không có giỏi:<)

Mọi người có thể gọi tui là Chirido được nhee:>, gạt bỏ cái tên Bella đi (╬ Ò﹏Ó)

Tình trạng yêu đương: *hẹn hò riêng tư:3* (≧ ◡ ≦) ♡

Ngoài ra nếu đang gặp vấn đề gì về chuyện tình củm mà không biết chia sẻ zới ai thì có thể ib tui nèeee, tui sẽ cố gắng giúp mấy ní cảm thấy tốt hơn một chút nheee:>

Thêm vào đó về chuyện bạn bè thì tui khá là quan tâm í, tui gh3t cái thể loại "nấu xói" với đâ.m sau lưng nên ní nào đâ.m sau lưng tui hoặc "nấu xói" tui thì tui sẽ ghim suốt đời hoặc là phốt lên fb nheee:>, yên tâm đi fb tui ít người lắm:> và tui sẽ không nói tên fb của mình ra đâuuu:>, tui giấuuu:> (zì khong thick tiết lộ á:>, bí's ẩn's xíu:>)

Còn mà đụng vào ny tui thì đừng mong thoát nhé (´-ω ・) ︻┻┳ ━ ━

Sơ sơ dzậy thoi hết rùi nhee:>



Pinterest

Triết lí 1 chút nè:>:

Cái gian nan nhất của những đôi yêu xa là chờ đợi.

Nếu được lựa chọn, hẳn nhiên chẳng ai trong chúng ta đều không muốn phải yêu xa. Hai tiếng "yêu xa" nghe đã thấy đăng đắng trong lòng, tim tự khắc nhói đau. Cứ nghĩ đến cảnh tượng phải hít thở riêng một bầu trời với người ấy, sống ở những nơi khác múi giờ, không thể cùng nắm tay, không thể cùng gặp mặt và đi hẹn hò trên phố… thử hỏi có ai trong lòng không có chút bận tâm?

Nhưng cũng có lắm khi cuộc đời vẫn thích giăng ra cho tuổi trẻ chúng mình những khó khăn để thử thách bản lĩnh của chúng ta. Mà một trong số đó là chuyện tình yêu buộc phải tạm xa nhau một thời gian không quá ngắn, cũng chẳng quá dài. Trước đây mình cũng đã từng như nhiều người, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó phải yêu xa, chắc chắn mình sẽ là người nói lời chia tay. Bởi vì mình sợ mình không chịu được sự cô đơn, mình chỉ muốn được ôm, được quan tâm, được hôn, được nắm tay với người mình thương mà thoi.

Nhưng bỗng 1 ngày khi tình yêu gõ cửa, và cậu biết đó chính xác là người sở hữu những gì cậu đang đi tìm, thì chắc chắn cậu sẽ không bao giờ muốn bỏ lỡ đúng không nhỉ. Và rồi cậu sẽ tin vào sự nhiệm màu của tình yêu, tin rằng không gian và thời gian có thể được kéo gần lại chỉ bằng tình yêu của hai đứa. Và quan trọng hơn nữa là niềm tin dành cho người mà cậu đã yêu.

Khi cậu trót yêu một người, cậu sẽ đặt trọn niềm tin vào người đó. Cậu sẽ muốn dùng chút thanh xuân của mình để đặt cược với cuộc đời bằng một trò chơi đen đỏ. Cậu sẽ muốn dành dụm yêu thương và sử dụng triệt để cơ hội mà duyên phận đã sắp đặt cho mình. Thay vì chối bỏ và chia tay một mối tình xa, cậu sẽ học cách chấp nhận thôi.

Những ai đã và đang yêu xa chắc chắn sẽ hiểu rõ cái cảm giác nhung nhớ một người ở xa mình kinh khủng khiếp như thế nào. Là ngày mong ngóng được nhìn thấy người ta dù chỉ một cái qua màn hình máy tính, điện thoại. Là đêm thao thức chờ đợi một tin nhắn nói rằng đang bình an, yên ổn thì chúng ta mới dám ngủ say.

Và chúng ta cho phép mình mộng mơ một cách dại khờ rằng tương lai sẽ đến. Những cố gắng của ngày hôm nay sẽ được đền đáp bằng trái ngọt. Tình yêu xa có đủ đắng cay, nhưng cũng có lắm những ngọt bùi. Tình yêu xa là định mệnh, rơi vào ai thì người ấy phải chịu. Chứ nó không đơn thuần là sự lựa chọn, nói bỏ là có thể bỏ ngang hoặc nói thích thì có thể sở hữu bất cứ lúc nào.

Cho đến cuối cùng, chúng ta cũng sẽ ngồi bó gối ở một góc để mà nhắc nhở nhau qua cái màn hình. Đến nỗi tay chạm vào điện thoại còn nhiều hơn cả số lần chạm tay với người yêu. Một cái ôm cũng khó, một cái hôn môi chạm môi càng là điều viển vông hơn.

Nhưng mình vẫn chấp nhận đấy thôi, và mình vẫn có niềm tin đấy thôi. Bởi đối với tình yêu xa mà mình đang có, mình nghĩ rằng nó cho mình thêm thời gian để mình và người mình yêu cùng trưởng thành hoặc đôi khi nó cũng cho mình sự kiên trì trong tình yêu chẳng hạn. Chúng mình sẽ trưởng thành, cùng với đó là cả tình yêu nữa. Chúng mình dành thời gian cho nhiều công việc cùng một lúc: yêu nhau, định hướng cho nhau, và phấn đấu vì nhau.

Xét cho cùng, tình yêu xa không phải là một điều gì đó quá tồi tệ. Chí ít thì chúng ta bây giờ cũng không còn phải ngóng một bức thư tay hơn tuần trời hay tháng trời mới tới. Chúng ta chỉ cần có tâm và có lòng với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy thương yêu trong nhau rồi, đúng không?

Yêu xa về khoảng cách địa lý thật ra không rõ ràng đáng sợ bằng yêu xa ở trong lòng. Có gì đáng sợ hơn cái cảm giác chông chênh, lòng rỗng tếch khi hai đứa đối mặt nhau mà lòng chẳng còn hướng về nhau nữa chăng?